Giới thiệu
Giản dị, chân thành , cởi mở là cảm nhận đầu tiên khi chúng tôi gặp ông Lê Văn Phượng- thương binh hạng 3/4- người chiến sỹ trên chiếc xe tăng 390 trong ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước. Hiện ông sống tại căn nhà nhỏ nép trong ngõ sâu thuộc phường Ngô Quyền cùng vợ và các con cháu, mỗi dịp tháng tư về, ông cùng đồng đội lại có dịp ôn lại kỷ niệm một thời hào hùng khi tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử.
Sinh ra vào nạn đói Ất Dậu 1945, anh thanh niên Lê Văn Phượng được tuyển đi học lái xe tăng quân đội khi vừa tròn 20 tuổi. Năm 1970, ông tham gia chiến dịch đường 9 Nam Lào. Ông kể rằng, ông cũng là người lái chiếc xe tăng đầu tiên tiến vào giải phóng thành phố Huế. Từ Huế, đoàn quân vượt đèo tiến vào giải phóng Đà Nẵng rồi hành quân thần tốc tiến thẳng vào giải phóng Sài Gòn. Đúng 8 giờ sáng ngày 30/4/1975, đơn vị ông có mặt tại cầu Sài Gòn. Tại đây, địch đánh trả rất quyết liệt. Đồng đội trên xe, cứ người này bị thương, người khác lập tức lên thay. Một câu hỏi được đặt ra lúc này là vượt cầu hay không? bởi vượt cầu trong lúc này rất nguy hiểm và việc thương vong là không tránh khỏi. Nhưng nếu không vượt cầu sẽ chậm thời gian hợp đồng tác chiến, có thể ảnh hưởng tới kết quả toàn chiến dịch? Sau khi hội ý chớp nhoáng cùng Ban chỉ huy đại đội trên cương vị đại đội phó, ông quyết định cho đơn vị vượt cầu. Dưới làn đạn của kẻ thù, máu của ông và nhiều đồng đội lại tiếp tục đổ xuống ngay trước giờ đất nước ca khúc khải hoàn. Sau đó, nhờ sự giúp đỡ của nhân dân và lực lượng biệt động thành, ông cùng đồng đội trên chiếc xe tăng 390 đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử tiến vào Dinh Độc Lập- hang ổ cuối cùng của nguỵ quyền Sài Gòn…